Tôi
là một sinh viên theo đạo Phật, có pháp danh hẳn hoi, từ Củ Chi lên
thành phố trọ học. Hôm ấy được nghỉ học, má nuôi dẫn tôi đến tham dự
buổi cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa ở nhà thờ Chí Hoà. Vì không có đạo
cho nên đối với tôi việc này thực sự không mấy hứng thú. Nhưng tôi rất
quí mến và thích cách sống của gia đình má nuôi, nên đi thử cho má vui
lòng, và cũng để coi có học hỏi được điều gì mới lạ ở đây không. Buổi
cầu nguyện hôm đó làm tôi cảm thấy thích thú. Nói thích vậy thôi chứ tôi
cũng không mấy phấn khởi. Hôm đó tôi thích vì nghe ông cha ở đó giảng
hay, dí dỏm và thực tế, không làm tôi buồn ngủ, nhưng kêu tôi thứ năm
tuần nào cũng đi lễ như má tôi thì chắc không bao giờ. Đơn giản vì có
phải đạo tôi đâu mà tôi đi.
Thế
rồi một biến cố xảy đến làm tôi cảm thấy chán nản mọi thứ. Tôi chán học
và chỉ muốn đi đến một nơi nào đó để được thư giãn. Nhưng tiền đâu mà
đi và đi thế nào? Trong lúc hoang mang như thế, buồn buồn tôi đọc cuốn
tập san “Nhờ Mẹ đến với Chúa” kể về những chuyến công tác bác ái xã hội
đến những tỉnh thành xa xôi của cộng đoàn Lòng Thương Xót Chúa Chí Hoà.
Tôi thấy thích thú lắm, và nghĩ rằng nếu tham gia vào Đội Quân Áo Xanh
tôi sẽ được đi “du lịch miễn phí”! Tôi nhờ các bạn cùng phòng xin cho
tôi tham gia nhóm phục vụ, nhưng vì tôi không có đạo nên không ai dám
xin. Nỗi buồn của tôi như tăng lên gấp bội. Không tìm ra cách giải quyết
vấn đề của mình, tôi thấy mọi thứ bế tắc, tối tăm và tuyệt vọng.
Thứ
năm hàng tuần má tôi vẫn đi lễ ở Chí Hoà đều đặn. Thế là tôi quyết định
nghỉ học và đi lễ với má cho bớt căng thẳng. Nhưng lần này có một điều
gì đó thôi thúc tôi. Tôi cảm thấy rất muốn tham gia vào Đội Quân Áo
Xanh. Tôi ý thức mình tham gia không phải để “đi du lịch miễn phí” nữa,
nhưng là muốn được gặp gỡ, chia sẻ, và hiểu hơn về những người nghèo
khổ. Tôi xin tờ giấy khấn “Nhờ Mẹ đến với Chúa” rồi viết vào đó nỗi lòng
của mình. Giấy khấn vừa gửi đi thì một chị bạn đến nói: “Sao em không
trực tiếp đến xin cha linh hướng? Nếu em tin tưởng thì Chúa và Đức Mẹ sẽ
giúp em được toại nguyện đó!” Vừa nghe thế tôi thấy lòng phấn khởi hẳn
lên. Tuy nhiên tôi lại bắt đầu hồi hộp và lo lắng vì không biết sẽ nói
gì với cha đây? Không biết cha có nhận lời tôi không? Đã vậy tôi phải
lên trường lúc bốn giờ để cùng các bạn thuyết trình. Lòng tôi rối như tơ
vò. Đúng bốn giờ kém mười lăm, tôi nhận được tin nhắn không phải lên
trường nữa. Tôi vui mừng vì bớt được một nỗi lo nhưng vẫn hồi hộp lắm.
Tôi nắm chặt tay và thầm cầu nguyện: “Chúa ơi! Đức Mẹ ơi! Con là người
ngoại đạo, nhưng lúc này đây con tin tưởng hoàn toàn nơi Ngài. Xin hãy
giúp con!”
Hết lễ tôi vào nhà thờ tìm cha linh hướng. Nhìn mọi người vây
quanh cha mà tôi lo lắng và sợ hãi quá. Tôi cố gắng chờ cho đến khi
những người vây quanh cha giãn dần mới dám tiến lại gần. Thấy tôi đứng
ngập ngừng rụt rè, cha lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán, nhìn tôi
khẽ hỏi: “Bé cần gì nào?” Ồ! Lạy Chúa! Cơ hội của tôi đã đến. Tôi vội
vã nói: “Cha ơi! Con là người ngoại đạo, nhưng con rất muốn gia nhập vào
Đội Quân Áo Xanh. Không biết có được không cha?” Cha nắm lấy tay tôi,
nhìn thẳng vào mắt và trả lời dứt khoát: “Được chứ sao không? Con ra Lều
Phục Vụ ghi tên, số điện thoại, địa chỉ rồi đợi cha.” Eo ôi còn gì hạnh
phúc bằng! Tôi vui mừng như được sinh ra lần nữa. Tôi chỉ kịp đáp lại
cha một tiếng “dạ” rồi chạy ra khoe với mọi người. Tôi vui mừng quá. Tạ
ơn Chúa! Cảm ơn Đức Mẹ!
Cha
nhận lời cho tôi gia nhập, tuy nhiên khi biết tôi không có đạo thì có
vài người bàn tán, xầm xì … Ngay cả hai người bạn dắt tôi đi cũng không
thấy đâu nữa. Tôi như con chim non lạc mẹ. Tôi buồn muốn khóc, nhưng cố
nén lại. Một lần nữa tôi lại xin Chúa và Đức Mẹ: “Chúa ơi! Đức Mẹ ơi!
Chúa và Đức Mẹ đã soi sáng cho cha Long nhận lời con, con tin Chúa và
Đức Mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu. Đúng không ạ? Xin hãy cho con lòng can
đảm để vượt qua những khó khăn phía trước.”
Hôm
ấy tôi cảm thấy rất vui vì đã nghiệm thấy sự nhiệm mầu của lời cầu
nguyện. Tôi kể cho người bạn trai của tôi và hi vọng nhận được sự chia
sẻ của anh nhưng không ngờ anh nói muốn chia tay. Trái tim tôi như vỡ
nát từng mảnh. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi oán trách Chúa.
Tại sao Ngài vừa cho tôi thấy được sự mầu nhiệm của lời cầu nguyện nhưng
giờ lại bỏ tôi. Lúc đó tôi nghĩ tới cha Long. Nhắn tin tâm sự với cha
và nhận được những lời khuyên và cầu nguyện, tôi vơi bớt nỗi buồn. Tôi
chợt nghĩ có lẽ Chúa muốn thử thách tôi, và qua chuyện này Chúa muốn dạy
tôi điều gì đó.
Ngày
thứ năm đầu tiên tôi được khoác lên mình chiếc áo xanh. Tôi vui lắm vì
Chúa đã cất gánh nặng cho tôi. Thay cho sự dò xét và những lời bàn tán
là ánh mắt trìu mến và những nụ cười thân thiện của tất cả mọi người
trong nhóm phục vụ. Tôi thật sự rất vui và nhanh chóng hòa nhập. Đến với
Đội Quân Áo Xanh, tôi tìm lại được con người thật của chính mình, vui
vẻ và hoạt bát. Thiên Chúa đã giúp tôi được sống thật với chính con
người mình, vì thế tôi nguyện đem sức lực mình để giúp đỡ những con
người đang cần tôi, bất kể họ là ai.
Chính
vì tâm nguyện như thế trong ngày đầu tiên gia nhập Đội Quân Áo Xanh mà
tôi đã đem tất cả tấm lòng đến với những con người nghèo khó trong
chuyến công tác ở Hòn Đất – Kiên Giang vừa qua. Nhìn thấy niềm vui khi
họ nhận được những món quà do cộng đoàn Lòng Thương Xót Chúa trao gởi,
tôi hiểu rằng tôi đã chọn đúng đường. Tình yêu cần có sự bao dung. Tôi
thầm cảm ơn người bạn trai của tôi, vì nếu anh không chia tay tôi thì
tôi sẽ không biết mở rộng tấm lòng mà yêu thương tất cả mọi người như
thế. Tôi sẽ chỉ đóng khung trái tim mình lại trong hai người mà thôi!
Chuyến công tác bác ái qua đi nhưng đã để lại trong tôi nhiều bài học
quý giá. Tôi thấy mình quá nhỏ bé trước tình yêu của Thiên Chúa và anh
chị em trong đoàn công tác, vì thế tôi sẽ phải cố gắng và cố gắng nhiều
hơn nữa để tập yêu thương và phục vụ. Nếu có khi nào chùn bước hay ngã
quỵ trên đường đời thì tôi sẽ nghĩ đến những con người đang cần tôi kia
mà đứng lên. Tôi sẽ tập yêu thương mọi người như Chúa yêu, dù cho họ có
ghét bỏ tôi đi chăng nữa. Tôi sẽ tập luôn nhìn vào điều tốt của tha nhân
để mến phục họ, và nếu có thấy được những điều chưa tốt thì sẽ tập cảm
thương họ, thay vì chê trách phê bình chỉ trích… vì tôi đã gặp Chúa
trong phút ban đầu gia nhập Đội Quân Áo Xanh, và tôi nhận ra chính Chúa
đã sống và đã dạy tôi như thế.
Ôi “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy! Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên?...”
Cảm nghiệm của một người ngoại đạo
Thuỳ Dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét