Ca Đoàn Thánh Gia đã có khi nào gặp 1 đám tang nghèo như vầy chưa ?
Trời Sài Thành hôm nay se lạnh, nhưng đã hứa thì dẫu có lạnh cỡ nào thì tôi cũng phải đến.
Điểm
đến sáng hôm nay là căn phòng quàn khiêm tốn nằm trong một góc nhỏ của
một bệnh viện lớn. Tưởng chừng như bao đám tang khác cũng kẻ đón người
đưa nhưng rồi chỉ vỏn vẹn hình bóng của 4 nữ tu. 4 nữ tu quây quần bên
quan tài đang đọc kinh lòng Chúa Thương Xót.
Đã
quá giờ hẹn một chút mà chẳng thấy bóng ai, lòng cũng không vui lắm bởi
lẽ vẫn thích rằng đúng hẹn. Hóa ra rằng trong góc phòng đó lặng lẽ dáng
dấp của người cha và người mẹ tiều tụy là đấng bậc sinh thành ra em và
dáng dấp nữ tu chuyên lo hậu sự cho những phận đời cơ nhỡ. Sơ đang lo
những gì cần thiết cho Thánh Lễ an táng chuẩn bị được cử hành.
Thánh
Lễ an táng cho người quá cố nghèo diễn ra trong âm thầm lặng lẽ với 7
con người quanh em. 7 người đó chỉ có cha và mẹ, 5 người còn lại là
những người đến với cả tình người vì rằng trước đây họ chẳng hề biết em
và em cũng chẳng hề biết họ.
Em
đã đến trong đời một cách lặng lẽ và ra đi cũng âm thầm : Âm thầm đến
độ đám tang em chẳng có người nào thân ở bên cạnh ngoại trừ cha và mẹ
của em. Âm thầm đến độ không có tấm hình nào ghi lại di ảnh của em khi
còn sống.
Phận
đời nghiệt ngã, em cũng nghiệt ngã theo. Sau một thời gian lâm trọng
bệnh, em được nhiều người giới thiệu Chúa cho em và em đã được học biết
Chúa. Những ngày cuối đời em biết được một Thiên Chúa đã yêu thương em
và cho em chào đời. Em đã đón nhận Bí Tích Thanh Tẩy sáng hôm qua và chỉ
trong vài giờ đồng hồ, em trở về cùng Chúa là nguồn cội.
Trong
bài chia sẻ, cha giảng gợi cho cộng đoàn gồm có các sơ và cha mẹ của em
là người ngoại đạo về niềm tin của đời sau. Cha giảng gợi lên hình ảnh
của người thợ làm vườn nho giờ thứ 11. Người thợ giờ thứ 11 đón nhận
đồng lương như bao người khác đã vào làm từ sớm. Em Têrêsa đây cũng sẽ
được vào hưởng nhan thánh Chúa như lời Ngài đã hứa ... trong niềm tin
ấy, cộng đoàn tin tưởng em sẽ được Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương
xót đón em vào hưởng nhan Ngài.
Xong phận vụ, tôi lại trở về cõi của mình.
Trên đường về, miên man suy nghĩ về em, suy nghĩ về đời.
Đã
từng tham dự những tang lễ hoành tráng với vài giám mục và hàng trăm tu
sĩ linh mục và cả ngàn tín hữu, đông đến độ trong nhà thờ dù khá lớn
nhưng chẳng còn chỗ cho giáo dân. Cũng đã từng tham dự những lễ tang
nghèo đến độ phải nhờ vào tình thương của nhiều người nhưng cũng nhiều
kẻ đón người đưa. Tang lễ hôm nay của em phải nói rằng nghèo cả tinh
thần lẫn vật chất. Chiếc áo quan em nằm tạm đó được gửi đến bởi một ân
nhân người Hoa gần nơi em ở. Còn tinh thần thì thật đơn sơ với vài người
bé nhỏ.
(Bỏ đoạn này)
Sống
trên đời là như vậy. Giàu hay nghèo rồi cuối cùng cũng chỉ là một hũ
tro nho nhỏ. Giám mục, linh mục, đại gia hay tiểu gia hay thấp hèn như
em rồi cuối cùng cũng chỉ vào trong cái hủ nhỏ nhoi. Chuyện quan trọng
là có được ơn cứu độ mà cả đời người ta ngong ngóng và đi tìm hay không
mà thôi.
Em
nghèo, nhà em nghèo thật nhưng em là người hạnh phúc bởi lẽ giờ đây
trong Chúa không còn nghèo hay giàu, sang hay hèn nữa mà em đang được ở
trong cung lòng của Thiên Chúa. Em là người thợ thứ 11 thật có phúc được
thưởng công theo lòng thương xót của Chúa.
Có thể giàu sau phú quý ở đời này thật nhưng chuyện cần hơn cả là có được một chỗ trong cung lòng Thiên Chúa hay không mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét