Nhân sự bận rộn, ngân sách eo hẹp ....CĐ Thánh Gia đành phải tháp tùng, theo chân các Bà Mẹ Công Giáo GX Đă Minh-Ba Chuông thăm viếng các sơ hưu trí tại Tu Viện MTG Thủ Thiêm
Hội Hiền Mẫu : Xuân An Bình
Không
khí se lạnh, nơi xóm đạo những nhành mai được kết hoa rực rỡ báo hiệu
một mùa xuân lại về. Mùa xuân, mùa của gặp gỡ, của nối kết yêu thương.
Theo
kế hoạch, chúa nhật 19.01.2014, các bà mẹ chúng tôi đã đi thăm nhà hưu
của các sơ thuộc Hội dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm. Chúng tôi phân vân
phương tiện di chuyển vì quà cáp lỉnh kỉnh : đường sữa, bánh trái… lần
này có cả sự hỗ trợ và đồng hành của đại diện ca đoàn Thánh Gia. Nhưng
rồi cũng như những lần trước, chị Tĩnh đã hỗ trợ cho một chiếc xe 12
chỗ.
Lên
xe, chị em ríu rít, với 7 thành viên lại tranh thủ họp bàn những công
tác tới. Chẳng mấy chốc xe đã qua đường hầm Thủ Thiêm. Bác tài lớ ngớ,
ngừng xe ngay đường cấm để hỏi thăm đường… chỉ tích tắc một anh công an
xuát hiện. Chị em chúng tôi giật mình…lại hao tài rồi. Chị Hết xung
phong ”Để tui xuống mần việc, tui rành ba vụ này lắm rồi…”, chị Tĩnh
nhanh hơn, chìa mảnh giấy ghi địa chỉ hỏi thăm đường với vẻ mặt rất ư
“từ thiện”, anh công an vui vẻ chỉ đường, không kèm theo giấy phạt !
Không ai bảo ai chúng tôi cùng hat bài Mẹ đồng hành với chúng con. Xe de tới de lui, rồi chúng tôi cũng đến nơi.
Bước
vào khuôn viên nhà hưu, lòng chúng tôi cảm thấy nhẹ nhàng, ấm áp. Một
khung cảnh đẹp tĩnh lặng và an bình. Một nhà nguyện khang trang với lối
kiến trúc như nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Xe de vào tận bậc thềm để chúng
tôi “xuống hàng” vì chúng tôi toàn những nội, ngoại chân yếu tay mềm.
Nơi phòng khách, chúng tôi thật xúc động, sơ Tửu đưa hai tay về phía
trước quờ quạng đểnắm tay chúng tôi, sơ đã bị lòa gần ba năm nay. Vài sơ
chống gậy đẩy xe ra đón chúng tôi, có những sơ lần dò từng bước. Một số
chị tỏa ra dìu bước các sơ. Sơ Diễm cho chúng tôi biết hôm nay nhà hưu
tổ chức tất niên, một số “ngoại” được gia đình đón về nhà ăn tết, đây là
từ thân thương mà sơ quản lý dùng để gọi các sơ hưu. Nơi đây có 50 sơ
hưu, trong đó có 5 sơ nằm liệt, 5 sơ đi lại khó khăn. sơ cao tuổi nhất
101 tuổi. Các sơ đươc mời tập trung nơi phòng sinh hoạt.
Sau
lời giới thiệu, một chương trình văn nghệ tự phát bắt đầu. Phải công
nhận các bà mẹ lắm tài : chị Hết chuyên gia tấu hài, chị Vân phó diễn
viên múa, còn lại là những ca sĩ chuyên nghiệp…dư. Chúng tôi nhìn thấy
nét mặt rạng rỡ của các sơ dù đầy những nếp nhăn nheo, ánh mắt rạng ngời
dù đôi chân chập choạng. Chúng tôi vừa hát vừa múa. Các sơ cùng hát
cùng vỗ tay. Một sơ trước là sơ bề trên hát một bài tiếng Pháp, nếu chỉ
nghe tiếng hát chúng tôi không thể nào nghĩ sơ đã gần 90 tuổi. Có sơ bị
bệnh nằm vùi mấy ngày hôm nay nghe tiếng hát cũng chống gậy lò mò ra
tham gia văn nghệ. Với cái miệng móm mém sơ đã biểu diễn âm thanh của 2
loại nhạc cụ kèn và trống làm chúng tôi ngớ người… Một không khí thật
đầm ấm, gần gũi và thân thương.
Chúng
tôi ngồi bệt bên chân các sơ và có cảm giác như nhưng đứa con đi xa trở
về tìm an ủi bên hơi ấm mẹ già. Sau lời cám ơn của sơ trưởng chúng tôi
tranh thủ đi thăm các sơ bị nằm liệt. Ba sơ nằm ôm những chiếc gối nhồi
bông hình con tằm ngủ như thiên thần. Như những con tằm một đời nhả kén,
các ngài đã một đời sống chiêm niệm, phục vụ, hy sinh, bác ái, giờ đây
các ngài đã ngơi nghỉ thật bình an. Có sơ nằm im, bất động, nhưng chúng
tôi vẫn cảm nhận được sau ánh mắt đó là sự thánh thiện, phó thác. Chúng
tôi không có cảm giác là bước vào phòng bệnh nặng vì nơi đây thật tươm
tất, ngăn nắp, sạch sẽ, chan hòa ánh sáng, một thứ ánh sáng của sự yêu
thương, hy sinh và tận tụy của những sơ, những người làm công việc chăm
sóc, phục vụ nơi đây.
Chúng
tôi bịn rịn chưa muốn chia tay, nhưng đã đến giờ cơm của các sơ, một số
chị em còn tranh thủ ôm xiết các sơ . Các sơ nói : "Sơ vui lắm, hạnh
phúc lắm, có dip ghé thăm các sơ, đừng lo quà cáp gì cả”. Đến với các sơ
chúng tôi học được nơi các ngài một đời sống phó thác, bình an. Đau đớn
về bệnh tật thể xác hình như chẳng ảnh hưởng gì trong tâm hồn các ngài.
Giờ đây những khó khăn trong cuộc sống, những ưu tư trong đời sống gia
đinh, những lo lắng về bệnh tật đối với chúng tôi như đã nhẹ nhàng hơn.
Chúng tôi cũng học được nơi các sơ, các chị phục vụ tấm gương tận tụy hy
sinh, tấm lòng yêu thương quảng đại. Như một mạch nước suối dòng, tình
yêu thuơng vẫn luôn luôn chảy…
Chúng
tôi ra về lòng cảm thấy bình an, hạnh phúc, thứ hạnh phúc bình an mà
chúng tôi đã học được nơi các sơ : sống tin yêu, cậy trông và phó thác -
TẤT CẢ LÀ HỒNG ÂN
Một mùa xuân mới đang về….
V. T – Gx. Đa Minh Ba Chuông