Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

CHẾT TRONG VÒNG TAY MẸ

Mười mấy năm là nha sĩ giỏi trong bệnh viện, anh được gia đình, bạn bè gần xa yêu quý trân trọng, bởi lẽ anh luôn có tinh thần trách nhiệm và óc cầu tiến, đặc biệt anh còn biết quan tâm giúp đỡ các bệnh nhân nghèo đến điều trị về răng miệng ở khoa anh phụ trách; Chỉ tiếc là từ sau ngày cưới vợ, anh cũng quên luôn việc đến Nhà Thờ mỗi Chúa Nhật để dự Lễ như xưa. Ba mẹ đã khuất, anh chị em trưởng thành đều có gia đình riêng, nên chỉ biết nhắc nhở và cầu nguyện cho anh mà thôi, thế nhưng nhắc hoài cũng cứ như "nước đổ lá khoai”, anh lờ đi, giả câm giả điếc, chẳng ai lay động được trái tim đã hóa đá từ bao giờ của anh.
Giữa năm 2012, những buổi chiều khi lái xe đi làm về với vợ con, anh bỗng nhiên thấy mắt mình mờ dần, trong người thì mệt mỏi nhức đầu liên tục cả tuần lễ, cho dù anh đã uống đủ loại thuốc tốt trong tủ thuốc nhỏ của bệnh viện dành đặc biệt cho các y bác sĩ, bệnh trạng vẫn không thấy đỡ mà càng ngày xem ra cặp mắt càng mờ nhiều hơn. Bạn bè cũng ngạc nhiên khi nghe anh nói thế, bởi vì anh mới ngoài bốn mươi, đang tuổi trung niên rất sung sức trong công việc, hằng ngày buổi sáng vẫn chơi thể thao tốt với đồng nghiệp trong bệnh viện cơ mà.
Biết được tình hình xuống sức đột ngột của anh, các bác sĩ bạn khuyên nên đi Bệnh Viện Chợ Rẫy chụp CT và làm đủ mọi xét nghiệm xem sao ! Anh nghe lời tìm đến Chợ Rẫy và được vinh dự có bác sĩ giỏi nhất làm mọi xét nghiệm.
Một tuần sau, bác sĩ chuyên khoa tỏ ra ái ngại khi phải trao tờ giấy kết quả bi đát cho anh. Anh chân thành nói: "Xin bác sĩ hãy đọc kết quả xét nghiệm cho tôi, để còn có hướng điều trị kịp thời chứ ! Dạo này đôi mắt tôi đã quá yếu, không nhìn thấy mặt chữ mà đọc được nữa rồi…"
Do dự một hồi, người bác sĩ quen mới bảo: “Anh bạn cần bình tĩnh nghe tôi nói nhé. Có một khối u ác tính trong đầu của anh, nếu không mau chóng làm phẫu thuật, e rằng cặp mắt anh sẽ mù hoàn toàn...” Một khoảnh khắc im lặng nặng nề… Anh lắp bắp run run hỏi lại: “Có phải tôi đã bị ung thư ?”
Anh cầm bộ hồ sơ bệnh án đi xe honda ôm về nhà, anh tìm hỏi các bác sĩ chuyên khoa ung thư, tất cả đều khuyên anh nên phẫu thuật dù là cầu may. Vợ anh cũng là một điều dưỡng trong bệnh viện nên khi biết căn bệnh trầm trọng của chồng, chị đã quan tâm chăm sóc sức khỏe, khích lệ giúp đỡ chồng vượt qua khủng hoảng để bình tĩnh chờ ngày phẫu thuật.
Ba ngày trước khi vào nhập viện để giải phẫu khối u não ác tính, không hiểu sao anh lại gọi điện thoại tâm sự với người nhà, nói ông anh kế xin phép nghỉ dạy học một ngày, để giúp mình tới Nhà Thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp xin được xưng tội. Người nha sĩ nguội lạnh ngày nào, giờ đã biết hồi tâm chạy về với Chúa, với Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp để hối lỗi ăn năn. Đứng trước hang đá Đức Mẹ anh khóc nức nở tự nhiên như một trẻ thơ, anh tự nhận là mình đã sai lầm trong mười mấy năm xa cách Chúa và Mẹ, chỉ quan tâm tới thế giới duy vật mà quên mất đời sống nội tâm. Giờ phút nguy nan này anh quyết tâm trở về xin lỗi Chúa, nhờ lời Mẹ cầu bầu giúp đỡ anh tìm lại sự bình an tâm hồn. Anh đã sốt sắng Lần Chuỗi, lại tự đeo xâu chuỗi vào cổ để từ nay luôn nhớ đến Mẹ.
Ông anh thấy em trai mình như thế rất cảm động, hai anh em chỉ hơn nhau hai tuổi nên thân thiết như hai người bạn, ông cũng rơi lệ đồng cảm với nỗi đau của em trai mình.
Ca phẫu thuật khối u kéo dài sáu tiếng cho anh đã thành công, nhưng phải sau ba giờ đằng đãng anh mới hồi tỉnh và nhận biết mọi người, may mà không bị mất trí nhớ như vài trường hợp do mổ não. Một tuần sau anh đã được xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, và tiếp tục hằng tuần phải đến để được xạ trị…
Gia đình cứ ngỡ anh sẽ bình phục trong nay mai, ai ngờ rằng sau đó hai tháng anh lại phải chịu nhiều cơn đau càng lúc càng dữ dội, vợ anh phải mua máy đấm bóp cầm tay để từng đêm giúp anh xoa dịu những cơn đau đớn toàn thân.
Đến đầu năm 2013 thì anh lại phải nhập viện, khối u ác tính đã mổ nhưng trước đó đã kịp di căn xuống phổi rồi, coi như ung thư giai đoạn cuối ! Giờ thì anh đành chấp nhận đối diện với cái chết đang đến từng ngày. Anh phải vào Bệnh Viện Lao Phạm Ngọc Thạch, dùng máy hút dịch tràn màng phổi, tiếp nước biển, thở bằng bình ôxi. Mỗi ngày anh chỉ hút được một chút sữa và nước, anh bị tràn dịch phổi nên không nằm được nữa, chỉ kê gối dựa ngồi ngày đêm thật tội nghiệp.
Vậy mà lạ thay, những ngày tháng này, dù đau đớn vô cùng anh cũng không hề hé môi than thân trách phận, anh đã biết phó dâng cái đau của anh lên Chúa Giêsu trên Thánh Giá, và thầm thĩ như người trộm lành ngày xưa trên đồi Canvê: “Lạy Chúa, con chịu đau thế này cũng đáng tội của con. Chúa vô tội mà còn chấp nhận chịu khổ hình và chết vì tội chúng con, xin tha thứ cho con, Chúa ơi ! Xin cho con được vào Nước Trời với Chúa… Amen”.
Anh lại nhớ đến Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, xin Mẹ cứu và giúp để có đủ sức chịu đựng những cơn đau dữ dội nơi thân xác mình. Hơn bao giờ hết, lúc này anh mới cảm nhận sâu xa về sự mỏng manh của kiếp người, và chỉ biết phó thác trọn vẹn trong tình thương của Mẹ sẽ đưa anh về bên Chúa.
Và cuối cùng thì anh cũng đã chết trong vòng tay của Mẹ, được Chúa đón về sau tám tháng đau đớn trên giường bệnh. Mọi người ai cũng thương tiếc, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng vì biết rằng anh đã kịp quay trở về với Chúa, đã được đón nhận đủ các ân huệ Chúa ban qua các Bí Tích trước khi an giấc ngàn thu…

BỒ CÂU TRẮNG
Nguồn : Ephata 579

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét