From: Thuy Diep Luu
John
Shea có kể về truyện một con rắn, khi nghe được một nhà đạo sĩ dạy về
giáo huấn của Chúa Giêsu là phải
yêu thương kẻ thù,con rắn quyết định sống theo lời Chúa dạy. Nó không
rình rập cắn người ta nữa, và khi những đứa trẻ trong làng nhận ra con
rắn này không biết cắn người, liền lấy gậy đập nó, lấy đá chọi nó, làm
cho nó bị thương gần chết mà nó vẫn không cắn lại...trong lúc nó bị
thương bên vệ đường, nó gặp lại nhà đạo sĩ đã dạy nó ngày nào. Nhà đạo
sĩ ấy thấy nó như vậy liền hỏi, tại sao? Nó kể lại mọi chuyện hy vọng sẽ
được nhà đạo sĩ khen là nó đã biết sống theo lời Chúa dạy. Nhưng nhà
đạo sĩ sau khi nghe xong liền nói, ta đã bảo con không cắn người ta,
nhưng ta đâu có dạy con là không nhe răng ra doạ cho người ta sợ khi con
bị rượt đâu?
♦♦♦
Một
linh mục trong lúc rao
giảng lời Chúa cho giáo dân ở
một ngôi làng bên Trung Quốc thì bị một người công an chìm đứng lên
đòi bắt đưa về lập biên bản, ông công an nói với linh mục đó trước mặt
các giáo dân,ông giảng với người ta về Chúa nhân hậu, vậy để tui đánh
vào mặt ông xem ông có đủ can đảm đưa luôn cái mặt kia ra cho tui đánh
luôn không!? đàng nào ông cũng để tui đánh, vậy trong hai cái má của
ông,ông muốn tui vả má nào trước?
Vị
linh mục điềm nhiên trả lời - dĩ nhiên là tui sẽ cho ông đánh luôn hai
bên má, và đàng nào tôi cũng bị đánh nhưng ông muốn chính ông bị đánh
trước khi đánh tôi hay sau khi ông đánh tôi? vừa nói vị linh mục vừa
hướng mắt nhìn về phía sau lưng viên công an, người công an Trung Quốc
quay lưng lại thì thấy có mấy chục
người
thanh niên đang cầm cuốc mặt đầy sát khí sắp sửa hành hung mình và liền
sau đó ông ta sợ quá bỏ đi...
Chúa
dạy chúng ta 'nếu ai đánh mình má bên phải, đưa luôn má bên trái cho
họ, ai muốn mình đi một dặm, đi luôn hai dặm, ai lấy áo ngoài cho luôn
áo trong...' mới nghe tưởng chừng thật vô lý, ai lại để cho người
khác đánh mình rồi mình quay mặt cho người ta đánh tiếp bao giờ... Có lẽ
chúng ta quá dễ dàng nghe những lời dạy khó nghe để rồi để nó ngoài tai
vì nghĩ rằng những lời dạy không hợp thời như vậy chỉ dành cho những
nhà tu hành, ngườiđời mà làm như vậy chỉ có bị người ta hại nhiều hơn...
Chúa
không nói chúng ta phải đợi người ta vả mình một bạt tai rồi mới tính
chuyện phải làm gì! Như
vậy chẳng khác gì một lối sống bị động, chờ người khác đánh lấy mình,
không có một chút phòng vệ... Chúng ta chỉ có thể hiểu được lời dạy của
Chúa qua chính hành trình rao giảng của Chúa... và cũng chính trong hành
trình đó, Chúa mời gọi chúng ta: ai muốn đi theo thầy hãy từ bỏ mình,
vác thập giá mình mà đitheo thầy...
Hành trình đó làgì?
Đó là hành trình của một người sống Tình Yêu vô điều kiện,
Một Tình Yêu không có thù oán ăn miếng trả miếng ,
Một tình yêu đầy tha thứ
Một Tình Yêu không có thù oán ăn miếng trả miếng ,
Một tình yêu đầy tha thứ
Tình Yêu vô điều kiện là một tình yêu đến trước, và đi bước trước:
Chúa
tìm đến những con người bị bỏ rơi, tội lỗi, bị loại ra bên lề xã hội...
và yêu thương họ...Chúa yêu thương họ
trước, chứ không chờ họ phải là người hoàn hảo xứng đáng rồi mới suy
xét xem có nên yêu họ không... Chúa thương chúng ta trước khi chúng ta
biết Chúa là ai, và trước khi chúng ta nên thánh. Nhưng đối với cách
sống ngày thường của chúng ta thì ngược lại, phải ai đó yêu mình mình
mới yêu lại, người nào đó muốn nhận tình yêu của mình thì phải xứng
đáng, vì mình cho rằng tình yêu thương của mình là hoàn hảo, không ai
bằng, không gì hơn. Nhưng khi nghĩ tới đây tôi và anh chị em đều hiểu
rằng mình đã quá tự phụ, vì chúng ta cũng từng phản bội, từng bất xứng
từng bất trung với Chúa và với tha nhân.
Vậy,
ít nhất khi chúng ta bị vả vào má chúng ta cũng cần tự hỏi, phải chăng
nó đến từ việc mình thương người, hay là
mình làm cho người khác giận quá chịu không nổi phải vả vào mặt mình!?
Hay là chúng ta đã tạo cớ cho người khác hại mình? Có lẽ không ít lần
trong đời chúng ta bị hại, bị tổn thương một cách vô cớ,nhưng cũng không
ít lần, chính chúng ta là nguyên nhân làm cho điều đó xảy ra... nhiều
khi chính trong tình yêu ích kỷ, vị kỷ của mình, mình yêu để sở hữu, để
điều khiển người khác, để chứng tỏ mình đáng yêu đáng tôn trọng, chính
cái tôi đó đã làm cho mình bị vả vào mặt... nhiều hơn là những lúc mình
yêu thật lòng, và yêu vô điều kiện.
Nhưng
còn những lúc mình yêu thương hết mình, nhưng bị người ta hãm hại thì
sao? Đó là lúc chúng ta cần sống tình yêu không lấy oán trả oán.
Chúa
dạy
chúng ta đưa cả má bên trái, lột cả áo bên trong, nghĩa là Chúa còn mời
chúng ta sống một Tình Yêu không bạo hành, không có vũ lực, không hãm
hại.
Thời
gian gần đây báo đài và dư luận đưa tin một thầy giáo ở Bình Định đã vả
vào mặt học sinh mình liên tiếp vì em học sinh ấy đã nói leo trong lớp,
và sau đó hai em học sinh bị đánh đã đánh trả lại thầy... Dư luận ai
cũng lên án vì ai cũng thấy cái sai trong ngành giáo dục, thấy cái sai
trong người thầy và trong các học sinh ngày nay, nhưng chưa ai phân tích
được ngọn nguồn tại sao con người trong xã hộ ingày nay lại trở nên như
vậy. Khi mà người ta định nghĩa hành vi của chính mình bằng hành vi của
người khác. Nếu tôi bị đánh tôi đánh lại... vậy tôi là ai, sẽ dựa vào
cách
người ta
ứng xử với tôi thế nào. Tôi trở thành một người nô lệ trước lời nói và
cách ứng xử của người khác... chỉ cần một lời nói bên ngoài có thể làm
cho một người vui hoặc buồn hoặc thậm chí có thể trở thành tên sát nhân!
Chúa muốn chính chúng ta chọn cho mình con đường sống tự do yêu thương không vũ lực, nghĩa là khi yêu thương :
• Chúng ta không để cho người khác thay đổi tình yêu của mình,
• Chúng ta không bán rẻ tình yêu của mình bằng lời nói, bằng hành động sai trái của người khác.
• Chúng ta không để cho nhân cách của mình bị thay đổi chỉ vì mình bị hại... ngay cả khi mình bị hại, mình vẫn là chính mình, là con Chúa, là môn đệ của Chúa.
Đó một tình yêu không dùng vũ lực để đe doạ và để ép người khác sống theo ý mình - mà là tình yêu được diễn tả một cách nhân hậu và bao dung.
• Chúng ta không để cho người khác thay đổi tình yêu của mình,
• Chúng ta không bán rẻ tình yêu của mình bằng lời nói, bằng hành động sai trái của người khác.
• Chúng ta không để cho nhân cách của mình bị thay đổi chỉ vì mình bị hại... ngay cả khi mình bị hại, mình vẫn là chính mình, là con Chúa, là môn đệ của Chúa.
Đó một tình yêu không dùng vũ lực để đe doạ và để ép người khác sống theo ý mình - mà là tình yêu được diễn tả một cách nhân hậu và bao dung.
Đức
Hồng Y Thuậnlà người đã khiến cả thế giới và đặc biệt là giáo triều
Roma cảm phục vì cách sống theo Chúa của ngài, khi bị bắt bớ, bị cầm tù,
ngài không hề thù oán người giam cầm mình, mà chính lòng bao dung không
thay đổi của ngài, đã làm cho cả người cai ngục phải thay đổi và hoán
cải.
Còn
đối với người mình yêu, mình tin tưởng, như người anh em trong nhà,
người thân người mà đúng ra không hãm hại mình, nhưng lại làm ngược lại,
và phản bội mình thì sao? Đó là khi chúng ta được mời gọi sống Tình
yêu tha thứ.
Tha thứ cho người mình yêu thương phản bội mình, làm mình tổn thương, một lần thì dễ nhưng nhiều lần
thì
sao?
Có người hỏi, tại sao lại làm vậy? Như vậy chẳng khác gì làm cho người ta lợi dụng mình và càng làm cho mình đau khổ.
Tha
thứ cho một người không phải là quên đi lỗi lầm của người đó. Vì nếu
quên, nghĩa là mình bị mất trí, mình coi như không có chuyện gì xảy
ra... nếu không có gì xảy ra, thì không cần phải tha thứ. Thực tế không
phải là vậy.
Tha
thứ cũng không phải là biện minh cho hành động của một người, khi một
người có thể biện minh cho hành động của mình, vì mình lỡ tay, mình
không cố ý, mình vô tình...nếu một hành động có thể biện minh được nghĩa
là người đó không có tội, không có trách nhiệm với hành động của mình,
và vì thế cũng không cần phải tha thứ.Tha thứ cũng không
có nghĩa là
người đó phải đền tội rồi mình mới tha thứ, như vậy chẳng khác gì người
làm mình tỗn thương đã đền bù cái thương tổn đó bằng cách khác, và vốn
không bao giờ đền bù đủ.
• Thứ hai,là mình đặt mình trong hoàn cảnh của người phản bội mình, nhìn thấy sự mỏng dòn yếu đuối của họ, để hiểu được người đó trong cái nhìn của người đó và yếu đuối của người đó, biết đâu được nếu mình trong hoàn cảnh của họ, dưới góc nhìn của họ có thể mình cũng đã vấp phạm, ...
• Và cuối cùng là hiếu rằng, một lỗi lầm của một người không hoàn toàn là tất cả con người đó.
Hành vi không định nghĩa hết con người. Và tin rằng bên sâu trong nhân phẩm đó vẫn còn sự hiện diện của Chúa vốn có thể thay đổi họ, vì thế chúng ta cầu nguyện để xin Chúa thay đổi người làm chúng ta tổn thương theo tình yêu của Chúa và cũng để cho Chúa giúp chúng ta có cái nhìn như Chúa về những người làm tổn thương mình, như khi ở trên thập giá. Chính lúc chúng ta có thể tha thứ như Chúa tha thứ trên thập giá là lúc chúng ta ta thứ thật sự và yêu thật sự. Ame