Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

GIANG SINH ĐẾN RỒI ! GIÊ SU LÀ AI ???


Trong một buổi cầu nguyện, một người đàn bà Mỹ với giọng Ðức còn nặng đã chia sẻ câu chuyện như sau:
Bà là một thiếu nữ Do Thái bị giam trong một trại tập trung Ðức Quốc Xã trong thời đệ nhị thế chiến. Câu chuyện của bà không khác bao nhiêu so với những nỗi đau khủng khiếp của những tù nhân trong các trại tập trung này. Sau nhiều tháng bị lạm dụng và đói khát, người thiếu nữ Do Thái chợt nhận thấy được rằng, bao lâu còn chút sức khỏe cô phải tìm cách trốn thoát khỏi trại bằng mọi giá.
Vừa tốt nghiệp trung học, cô thấy nhiều phụ nữ chỉ hơn cô vài tuổi nhưng trông chẳng khác nào những cụ già. Ðêm đào thoát, cô đã qua được những chặng đầu rất thành công. Chặng gay go cuối cùng là phải leo qua hàng rào kẽm gai, nhưng khi cô chỉ còn cách hàng rào kẽm gai vài bước thì người lính trực đã phát giác ra cô. Anh chĩa súng vào người cô để cô dừng lại. Máu me đã chảy lai láng từ đầu gối cô, cô khóc sướt mướt khi biết rằng cô không còn chút hy vọng nào để trốn thoát. Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, cô nghe người lính Ðức Quốc Xã gọi tên cô:
Eli, có phải cô không?
Không thể tưởng tượng được, cô nhìn thẳng vào mặt người lính, nhận ra anh là Rodge, người bạn học rất thân của cô.
Họ đã chia sẻ cho nhau biết bao nhiêu ước mơ và khát vọng. Nhưng giờ đây vì chiến tranh, hai người đang ở hai chiến tuyến đối nghịch nhau. Cô nài nỉ người lính Ðức Quốc Xã:
Rodge ơi, anh giết tôi đi, tôi không còn một lý do nào để sống nữa, tôi đã mất tất cả hy vọng rồi.
Nhưng anh nói với cô:
Eli ơi, đừng nói thế, bao lâu mình biết mình đang sống cho ai thì đó là lý do để sống còn. Tôi sẽ giúp cô trốn thoát, tôi sẽ canh chừng cho đến khi cô leo qua hàng rào kẽm gai, nhưng cô có chịu hứa với tôi một điều không.
Người thiếu nữ nghi ngờ, nhưng nhìn thẳng vào mắt người thanh niên, cô hiểu rằng anh rất thành thực.
Anh nói với cô:
Xin cô hứa với tôi là khi cô được tự do, cô sẽ liên tục tự mình hỏi mình một câu hỏi cho đến khi nào có ai đó trả lời cho cô nghe. Câu hỏi đó là:
Tại sao Chúa Giêsu Kitô làm cho cuộc đời đáng sống?
Cô hứa với tôi nghe Eli, Ngài là lý do duy nhất để chúng ta sống. Cô hãy hứa với tôi điều đó cho đến khi cô tìm được câu trả lời nghe!
Cô gái hầu như la lớn: vâng, tôi xin hứa.
Nhưng khi vừa leo qua hàng rào kẽm gai, cô cảm thấy có lỗi, cô tự nghĩ lẽ ra mình không nên hứa bất cứ điều gì để thoát ra khỏi địa ngục này. Khi cô vừa nhảy qua được bên bờ tự do, cô nghe được nhiều tiếng súng nổ, vừa chạy vừa nhìn lại, cô cứ tưởng rằng người thanh niên đã để ý nên bắn theo cô. Kỳ thực trước những kinh hoàng của cô, cô thấy những người lính Ðức khác chạy đến chỗ của Rodge và khi biết rằng anh ta đã để cho cô đào thoát, họ đã nả súng vào người anh. Cô hiểu rằng, Rodge đã chết cho cô để cô được biết Chúa Giêsu. Từ đó cô không ngừng tự hỏi:
Giêsu là ai mà có thể khiến cho người khác sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để cô được biết Ngài?
♦♦♦
Trong thư gởi cho giáo đoàn Roma (Rm 5,6-8), thánh Phaolô đã khẳng định như sau: "Khi chúng ta không có sức làm được gì, vì còn là hạng người vô đạo, thì theo đúng kỳ hạn. Ðức Kitô đã chết cho chúng ta".
Hầu như không có ai chết cho người công chính, họa may có ai dám chết vì chúng ta ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi, đó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta.
Chúa Giêsu đã chết cho chúng ta, đó là trọng tâm của niềm tin Kitô của chúng ta. Ðạo của chúng ta thiết yếu là một người, người đó đã sinh ra, đã sống và đã chết vì mỗi người chúng ta.
Sống đạo như thế thiết yếu là đi vào tương quan với Chúa Giêsu, là sống cho Ngài, là tìm thấy nơi Ngài lý lẽ để sống và ngay cả sẵn sàng hiến mạng sống mình vì Ngài.
Lịch sử của Giáo Hội đã viết lên trước tiên bởi những người đã sống và đã chết cho Chúa Giêsu để mọi người nhận biết Ngài.
Trong mầu nhiệm Giáng Sinh, có lẽ chúng ta cũng được mời gọi để đào sâu câu hỏi mà người thanh niên trong câu chuyện trên đây đã đặt ra cho người thiếu nữ Do Thái:
Tại sao cuộc sống này đáng sống?
Từ máng cỏ có lẽ chúng ta sẽ nghe được câu trả lời của Chúa Giêsu:
Mỗi người chúng ta được Chúa yêu thương.
Ngài yêu thương chúng ta đến độ đã sinh ra và đã chết cho chúng ta.
 ♦♦♦
Lạy Chúa Giêsu, trong niềm cảm mến tri ân, chúng con xin dâng lên Chúa tất cả con người của chúng con, xin cho chúng con biết đền đáp ơn Chúa bằng cách sống như thế nào để mọi người cũng nhận biết Chúa là Ðấng cứu độ duy nhất và là lẽ sống duy nhất trong cuộc đời.
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

TINH YÊU KHÔNG BIẾT SỢ HÃI


Khi đến thăm một trại cùi, ông Raoul Follereau tiến đến bên cạnh một cô gái phong cùi và chìa tay ra bắt. Cử chỉ này khiến thiếu nữ bỡ ngỡ, và cô không dám đưa tay ra đáp lễ. Thấy ông Raoul ngỡ ngàng, vị giám đốc trại phong bèn giải thích:
- Thưa ông, qui luật của trại chúng tôi không cho phép bệnh nhân bắt tay khách, vì nhiều người sợ lây bệnh.
- Cám ơn ông giám đốc. Nhưng qui luật trại chỉ cấm bệnh nhân bắt tay khách, chứ đâu cấm khách hôn bệnh nhân?.
Vừa nói xong, ông Raoul liền tiến đến ôm hôn người cùi. Mọi người sững sờ trước cử chỉ đầy yêu thương và thân thiện ấy. Phút chốc, cả đám người cùi nhào đến ôm lấy ông. Và một giọng nói nghẹn ngào thốt lên:
- Hôm nay chúng tôi cảm thấy mình thực sự là con người.
♦♦♦
Thánh Gioan viết: "Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi" (1Ga 4,18). Vâng, chính tình yêu hoàn hảo dành cho những người phong cùi bất hạnh đã khiến ông Raoul Follereau không một chút sợ hãi vi trùng Hansen ghê rợn, không mảy may kinh khiếp máu mủ hôi tanh của bệnh nhân phong cùi. Chính tình yêu hoàn hảo là tình yêu đã dẫn Ðức Giêsu đến chân thập giá. Chính tình yêu hoàn hảo đã thúc đẩy các tông đồ can đảm chịu bách hại và bình thản bước tới cái chết.
Chỉ trong một đoạn ngắn của Tin Mừng hôm nay, Ðức Giêsu đã nhắc lại ba lần câu: "Anh em đừng sợ" (Mt 10,26.28.31). Con người có muôn vàn nỗi sợ: sợ bệnh tật, sợ già nua, sợ chết chóc, sợ tai họa, sợ chiến tranh, sợ nghèo đói, sợ bóng tối, sợ khổ đau, sợ ngu dốt v.v... Danh sách các nỗi sợ của chúng ta còn rất dài, nhưng xem xét kỹ đa số đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, nó không có thật, nó chưa xảy ra, và rất nhiều khi chẳng bao giờ xảy ra. Nếu đem phơi trần các nỗi sợ hãi, có khi chúng ta phải phá lên cười ...
Không ít người để cho nỗi sợ hãi biến các buổi bình minh tươi sáng, an bình thành những chiều hoàng hôn ảm đạm, buồn thảm! "Tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi". Một khi đã yêu Chúa rồi, chúng ta sẽ can đảm rao giảng Lời Chúa, chúng ta chẳng còn sợ "những kẻ chỉ giết được thân xác mà không giết được linh hồn" (Mt 10: 28). Một khi đã yêu anh em rồi, chúng ta chẳng còn sợ ai đố kỵ, ghen ghét, hận thù; chẳng còn ghê tởm, kinh hãi những kẻ thấp kém, đốn mạt, hung hăng. Chính tình yêu là khí giới xua đuổi mọi sợ hãi đang dằn vặt con người, cho dù là cái chết. Vì chính tình yêu của Thiên Chúa sẽ dẫn đưa chúng ta từ đêm dài tăm tối của tử thần đến bình minh sáng lạn của đời sống mới.
Nếu Thiên Chúa là Ðấng Nhân Ái đã lấy tình yêu rộng lớn của Người mà ôm ấp nhân loại vào lòng thì chúng ta hãy mạnh dạn mà đặt trọn niềm tin nơi Người. Thật vậy, hôm nay Ðức Giêsu khẳng định: "Ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn qúy giá hơn muôn vàn chim sẻ" (Mt10: 30-31). Nếu Thiên Chúa là Ðấng Ðộc Nhất vĩnh cửu, đã dùng sự khôn ngoan mà hướng dẫn, dùng sức mạnh mà bảo vệ, dùng tình yêu mà giữ gìn con người, thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa mà không tin cậy phó thac nơi Người.
Nếu "Thiên Chúa là Tình yêu" (1Ga 4,16), Người đã nâng đỡ chúng ta trên mọi nẻo đường, và luôn sẵn sàng ban cho chúng ta muôn vàn ân huệ trong mỗi thăng trầm của cuộc sống, thì chúng ta còn lý do gì để bi quan và sợ hãi. Chính đức tin thắng vượt sợ hãi,
Ðức tin là con đê vững chắc để chống lại những đợt sóng dữ dội là các nỗi sợ hãi. Ðức tin đem lại sự an bình nội tâm để đối phó với các căng thẳng và gánh nặng của cuộc đời. Ðức tin biến cuồng phong thành gió mát, thất vọng thành hy vọng.
♦♦♦
Lạy Chúa, Chúa đã quan tâm đến từng con chim trên trời, Chúa đã đếm từng sợi tóc trên đầu chúng con. Chúng con có một giá trị độc nhất vô nhị trong ngôi nhà vũ trụ này, chúng con có một chỗ đứng quan trọng trong trái tim yêu thương của Chúa. Xin cho chúng con đừng bao giờ tách mình ra khỏi tình yêu quan phòng của Ngài. Xin cho chúng con đừng tìm kiếm cho mình sự an toàn nơi bất cứ hầm trú ẩn nào. Vì duy một mình Chúa là nơi trú ẩn an toàn của cuộc đời chúng con. Amen.
Tác giả:  Ngọc Nga (sưu tầm)

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Thánh lễ cầu cho các linh hồn ca viên và thân nhân


Theo truyền thống tốt đẹp của Giáo hội, tháng 11 là tháng các linh hồn ;Ca đoàn Thánh gia cũng đã chọn ngày 23/11 để  tưởng nhớ và cầu nguyện cho các ca viên đã cùng đứng trên gác đàn và thân nhân đã về với Chúa .



  Thánh lễ chiều nay là thánh lễ của Tình Yêu , của lòng biết ơn .Vâng , chỉ có tình yêu mới khiến người ta nhớ đến nhau ,nghĩ về nhau . Thánh lễ hôm nay cũng là ngày HỘI NGỘ : gia đình của 5 cố ca viên, các cựu ca viên , các ca viên và thân nhân , tất cả đã qui tụ trong Từ Đường Phục Sinh trước di ảnh hoặc hài cốt  của các cố ca viên, dâng lên Thiên chúa lời chúc tụng và nguyện xin cho các linh hồn những người thân yêu .





  Trong phần giảng lễ , Cha Giu Se Nguyễn Đức Hoà cũng là Cha Linh Hướng đã nói lên sự hỗ trợ,tương tác giữa người còn ở lại và kẻ đã ra đi... Cha cũng động viên ca đoàn bằng những lời khen ngợi...:Tuy ca đoàn có nhiều ca viên lớn tuổi nhưng phục vụ rất hăng say , bằng chứng là hôm nay ca đoàn Thánh Gia đã hát 4 lễ !... Mới hơn 10 năm phục vụ mà đã lập dược 1 ca đoàn trên Thiên Quốc với 5 ca viên nòng cốt cùng với thân nhân ngày đêm hát ca chúc tụng Thiên Chúa .



    Đặc biệt,  hôm nay cũng là ngày giỗ 7 năm anh Giu Se Hưng ,nên sau thánh lễ , ca đoàn đến cầu nguyện và ăn nhẹ tai căn nhà đầy kỷ niệm ngày nào và cùng nghe tiếng guitar của con trai út của Anh Hưng hoà quyện với tiếng kèn của ca truởng Trí Tuệ và tiếng réo rắt của 1 tay violonlist qua ca khúc Niệm Khúc Cuối và Hoài Càm mà anh Hưng thường yêu thích.